Sản xuất South_Park

Ngoại trừ tập phim thử nghiệm đầu tiên được sản xuất bằng phương pháp hoạt hình cắt giấy, tất cả các tập phim của South Park được tạo ra bằng máy tính, chủ yếu là bằng phần mềm Autodesk Maya. Mặc dù tập phim thử nghiệm mất ba tháng để hoàn thành,[51] tuy nhiên các tập phim sau đó của South Park cần ít thời gian hơn nhiều. Bằng cách sử dụng máy tính, đội ngũ sản xuất chỉ mất khoảng ba tuần cho mỗi tập phim trong mùa đầu tiên.[52] Hiện nay với nhóm sản xuất khoảng 70 người, các tập phim thường chỉ mất một tuần để hoàn tất,[25][32][33] thậm chí một số tập chỉ từ ba tới bốn ngày.[53][54][55] Gần như toàn bộ quá trình sản xuất một tập phim được hoàn thành trong một nhóm các văn phòng, ban đầu là tại một tổ hợp ở Westwood, Los Angeles, California, và nay là một phần của South Park Studios ở Culver City, California.[48][51] Parker và Stone là nhà sản xuất điều hành trong suốt toàn bộ lịch sử của chương trình.[56] Debbie Liebling, người từng là Senior Vice President của bộ phận lập trình và phát triển ban đầu của Comedy Central, cũng đóng vai trò nhà sản xuất điều hành trong 5 mùa phát sóng đầu tiên của show, điều phối các công việc sản xuất của chương trình giữa South Park Studios và trụ sở của Comedy Central tại Thành phố New York.[57][58]

Vụ việc của cậu bé Elián González được nhắc đến trong tập phim "Quintuplets 2000", vốn được lên sóng ngay trong tuần lễ xảy ra vụ việc.

Kịch bản không được viết trước khi mùa phát sóng mới bắt đầu.[59] Việc sản xuất một tập phim bắt đầu vào ngày Thứ Năm khi các cố vấn của chương trình động não cùng Parker và Stone về chủ đề của tập phim. Các cựu tác giả kịch bản của chương trình bao gồm Pam Brady, người sau đó soạn kịch bản cho Hot Rod, Hamlet 2Team America: World Police (viết chung với Parker và Stone), và Nancy Pimental, người gắn bó với South Park trong ba mùa đầu tiên, sau này trở thành đồng dẫn chương trình Win Ben Stein's Money và viết kịch bản cho phim The Sweetest Thing.[60][61] Nhà sản xuất và biên kịch Norman Lear, thần tượng của cả Parker và Stone, đóng vai trò là cố vấn khách mời trong các tập phim của mùa bảy (2003) như "Cancelled" và "I'm a Little Bit Country".[59][62][63] Trong các mùa phát sóng 12 và 13, diễn viên và biên kịch của Saturday Night LiveBill Hader đóng vai trò là cố vấn sáng tạo và nhà sản xuất.[64][65][66]

Sau khi trao đổi các ý tưởng với nhau, Parker sẽ là người viết một kịch bản, và từ đó toàn bộ đội ngũ làm phim hoạt hình, biên tập, kỹ thuật viên và kỹ sư âm thanh, mỗi người thường sẽ làm việc từ 100-120 giờ trong tuần tiếp theo.[49] Kể từ mùa bốn (2000), Parker đảm nhận hầu hết các nhiệm vụ đạo diễn chương trình, trong khi Stone từ bỏ công việc đạo diễn để tập trung vào điều hòa công việc nhóm và quản lý kinh doanh trong quá trình sản xuất phim.[25][67] Vào ngày Thứ Tư, tập phim hoàn chỉnh sẽ được gửi đến trụ sở của Comedy Central thông qua đường truyền vệ tinh, có khi chỉ vài giờ trước khi phát sóng vào lúc 10 giờ tối ET.[25][68]

Parker and Stone nói rằng việc tuân thủ thời hạn một tuần lễ để sản xuất sẽ tạo ra tính bột phát nhiều hơn trong nhóm sản xuất, điều mà họ cảm thấy sẽ giúp chương trình hài hước hơn.[25] Lịch làm việc như vậy cũng giúp South Park có thể cùng một lúc tập trung vào chủ đề và phản ứng nhanh hơn với các sự kiện thời sự cụ thể nhanh hơn các chương trình hoạt hình châm biếm khác.[7][69] Một trong những ví dụ sớm nhất về nguyên tắc này là trong tập "Quintuplets 2000" của mùa bốn. Tập phim này nhắc tới cuộc đột kích của Lực lượng Tuần tra Biên phòng Hoa Kỳ vào một ngôi nhà trong vụ việc liên quan tới Elián González, một sự kiện xảy ra chỉ bốn ngày trước khi tập phim lên sóng.[70] Tập "Best Friends Forever" của mùa 9 (2005) nhắc tới vụ án của Terri Schiavo,[23][32] và được phát sóng lần đầu khi những tranh cãi vẫn còn tiếp diễn và chỉ 12 giờ trước khi người phụ nữ này qua đời.[33][71] Trong tập cuối mùa 7 mang tên "It's Christmas in Canada" (2003), phim nhắc tới việc tìm thấy nơi ẩn nấp của Saddam Hussein cùng việc bắt giữ ông, xảy ra chỉ ba ngày trước khi tập phim lên sóng.[72] Tập "About Last Night..." của mùa 12 (2008) xoay quanh chiến thắng của Barack Obama trong cuộc bầu cử tổng thống Hoa Kỳ 2008, và phát sóng chỉ 24 giờ sau khi Obama trở thành người thắng cử, đồng thời sử dụng nhiều đoạn phát biểu chiến thắng của Obama.[73]

Vào ngày 16 tháng 10 năm 2013, chương trình lần đầu tiên không hoàn thành việc sản xuất theo đúng lịch do sự cố mất điện xảy ra trước đó vào ngày 15, khiến tập "Goth Kids 3: Dawn of the Posers" của mùa 17 không hoàn thành đúng hạn. Tập phim phải dời lịch phát sang ngày 23 tháng 10 năm 2013.[74] Vào tháng 7 năm 2015, South Park được gia hạn hợp đồng tới năm 2019; đưa chương trình kéo dài tới mùa thứ 23 với 307 tập phát sóng.[75][76][77] Vào ngày 12 tháng 9 năm 2019, chương trình được gia hạn thêm ba mùa từ mùa 24 tới mùa 26 vào năm 2022.[2]

Hoạt hình

Các giai đoạn khác nhau của quá trình sản xuất (từ trên xuống dưới): bản phác thảo cốt truyện, hình vẽ bằng CorelDRAW, và một khung hình lấy từ tập phim "Super Fun Time"

Phong cách hoạt hình của chương trình được lấy cảm hứng từ những bộ phim hoạt hình cắt giấy được Terry Gilliam thực hiện cho chương trình Monty Python's Flying Circus, một trong những chương trình yêu thích của Parker và Stone.[47][78][79] Giấy bìa thủ công và các kỹ thuật hoạt hình tĩnh vật bằng giấy cắt dán (cutout) được sử dụng trong các đoạn phim ngắn gốc và trong tập thử nghiệm. Các tập phim sau này sử dụng máy tính, và tạo ra một hiệu ứng hình ảnh tương tự như bản gốc. Trước khi các họa sĩ máy tính bắt đầu lên hình một tập phim, một loạt các hình ảnh mẫu (animatics) được vẽ bằng Toon Boom do các họa sĩ vẽ cốt truyện cung cấp.[49][80]

Các nhân vật và đồ vật được tạo nên bằng các hình dạng hình học đơn giản và các màu cơ bảnmàu thứ cấp. Hầu hết các nhân vật trẻ em có kích thước và hình dáng tương tự nhau, và chỉ phân biệt bằng quần áo, màu tóc và da, và mũ đội đầu.[15] Hình ảnh các nhân vật đa phần ở dạng hai chiều và chỉ được nhìn từ một góc độ. Chuyển động của các nhân vật được thể hiện theo một phong cách không liên mạch, lý do là vì các họa sĩ cố ý không vẽ các chuyển động chi tiết cho các nhân vật.[7][51][81] Thỉnh thoảng một số nhân vật có thật được khắc họa bằng những bức ảnh hình đầu và khuôn mặt thực tế của họ thay cho khuôn mặt truyền thống của chương trình. Các nhân vật người Canada trong chương trình thường được miêu tả theo phong cách tối giản hơn; họ có đôi mắt tròn xoe đơn giản, và chỉ có nửa trên đầu của các nhân vật này chuyển động lên xuống khi nói chuyện.[36]

Khi chương trình bắt đầu sử dụng máy tính, các bức tranh cắt bằng bìa cứng được quét và vẽ lại bằng phần mềm CorelDRAW, sau đó được nhập vào PowerAnimator để sử dụng cùng với các máy trạm SGI để hoạt hình hóa các nhân vật.[49][51] Các máy trạm được kết nối với một trang trại kết xuất (render farm) với bộ xử lý 54 có thể kết xuất 10 tới 15 shot một giờ.[49] Kể từ mùa 5, các nhà làm phim bắt đầu sử dụng Autodesk Maya thay cho PowerAnimator.[82] Xưởng làm phim của South Park hiện sử dụng một render farm với bộ xử lý 120 có thể kiết xuất trên 30 shot một giờ.[49]

PowerAnimator và Maya là những chương trình cao cấp chủ yếu được sử dụng cho đồ họa máy tính 3D, mặc dù Eric Stough (đồng sáng lập và cựu đạo diễn hoạt hình) lưu ý rằng PowerAnimator ban đầu được chọn vì các tính năng của nó đã giúp các nhà làm phim giữ được vẻ ngoài có phần sơ sài của chương trình.[51] PowerAnimator cũng từng được sử dụng để thực hiện một số hiệu ứng hình ảnh của chương trình,[51] mà hiện nay được thay thế bằng phần mềm Motion,[49] một phần mềm đồ họa mới của Apple cho hệ điều hành Mac OS X. Chất lượng hình ảnh của chương trình đã được cải thiện trong những mùa gần đây[7] dù một số kỹ thuật khác cũng được sử dụng để cố ý giữ nguyên vẻ ngoài "rẻ tiền".[25][52][83]

Một số tập sử dụng các cảnh quay người đóng, trong khi một số tập khác lồng ghép các phong cách hoạt hình khác. Một số đoạn trong tập mở màn mùa 8 (2004) là "Good Times with Weapons" được thực hiện theo phong cách anime, trong khi tập "Make Love, Not Warcraft" của mùa 10 được thực hiện một phần theo dạng machinima.[84] Tập "Major Boobage" của mùa 12 dùng để gợi nhớ về phim hoạt hình Heavy Metal năm 1981, đưa vào các cảnh quay sử dụng phong cách rotoscoping.[85]

Dàn diễn viên lồng tiếng

Parker và Stone lồng tiếng cho phần lớn giọng của các nhân vật nam trong South Park.[6][7][86] Mary Kay Bergman lồng tiếng cho phần lớn các nhân vật nữ trước khi cô tự sát vào ngày 11 tháng 11 năm 1999. Mona MarshallEliza Schneider là những người thay thế Bergman, trong đó Schneider rời chương trình sau khi mùa 7 (2003) kết thúc. Cô được thay thế bởi April Stewart, người cùng với Marshall vẫn tiếp tục lồng tiếng cho hầu hết các nhân vật nữ. Bergman ban đầu có tên trong danh sách làm phim với bí danh Shannen Cassidy để bảo vệ danh tiếng của cô khi cô đồng thời là diễn viên lồng tiếng của nhiều nhân vật trong các chương trình của Disney và thiếu nhi khác.[87] Stewart ban đầu được ghi tên là Gracie Lazar,[88] còn Schneider đôi khi được ghi tên là Blue Girl theo biệt hiệu của cô trong các vở rock opera.[89]

Các diễn viên lồng tiếng và thành viên khác trong đội ngũ sản xuất của South Park tham gia vào việc lồng tiếng cho các nhân vật nhỏ trong nhiều tập, trong khi một số thành viên trong đội sản xuất lồng tiếng cho các nhân vật thường kỳ; "nhà sản xuất giám sát" Jennifer Howell lồng tiếng cho Bebe Stevens,[86] đồng sản xuất và họa sĩ cốt truyện Adrien Beard lồng tiếng cho Token Black,[90] học sinh gốc Phi duy nhất trong trường cho tới khi Nichole xuất hiện trong tập "Cartman Finds Love", cố vấn sáng tác Vernon Chatman lồng tiếng cho một chiếc khăn tắm biết nói tên là Towelie,[86] và giám sát sản xuất John Hansen lồng tiếng cho Mr. Slave, người tình đồng tính cũ của Mr. Garrison.[91] Trong suốt chương trình, các giọng lồng tiếng cho các nhân vật trẻ em mới biết đi và trẻ mẫu giáo được cung cấp bởi con cái của nhân viên sản xuất chương trình.[92]

Khi lồng tiếng cho các nhân vật nhỏ tuổi, các diễn viên nói với âm vực bình thường của họ nhưng thay đổi một chút để nghe giống như trẻ con. Âm thanh sau khi được thu lại sẽ được chỉnh sửa bằng Pro Tools, và cao độ được thay đổi để làm cho giọng nói giống như của một học sinh lớp bốn.[68][93][94]

Isaac Hayes lồng tiếng cho Chef, một nhân viên phục vụ đồ ăn người da màu thích hát nhạc soul và là một trong số ít những người trưởng thành mà các cậu bé thường trao gửi niềm tin.[9][95] Hayes đồng ý lồng tiếng cho nhân vật này sau khi được Parker và Stone chọn lựa trong số các ứng viên như Lou RawlsBarry White.[96] Hayes, người sống tại New York và dẫn một chương trình phát thanh cùng lúc với công việc tại South Park, sẽ thu lại lời thoại của ông trong một cuộn băng kỹ thuật số trong khi đạo diễn chịu trách nhiệm cho tập phim sắp tới sẽ chỉ đạo thông qua điện thoại, và sau đó cuốn băng sẽ được gửi tới phòng sản xuất của show tại California.[51] Sau khi Hayes tạm biệt chương trình vào năm 2006, nhân vật Chef bị chết trong tập đầu của mùa 10 (2006) ("The Return of Chef").

Diễn viên khách mời

Mặc dù những người nổi tiếng trong chương trình thường được giả giọng, tuy nhiên đôi lúc chính những nhân vật nổi tiếng lồng tiếng cho chính họ. Các nhân vật nổi danh từng tham gia chương trình có thể kể đến Michael Buffer,[97][98] Brent Musburger,[99] Jay Leno,[100] Robert Smith,[101] cùng các ban nhạc như RadioheadKorn.[102][103]Nhóm hài Cheech & Chong lồng tiếng cho các nhân vật có ngoại hình giống họ trong tập "Cherokee Hair Tampons" của mùa bốn (2000). Đây cũng là lần đầu hai người hợp tác trở lại sau 20 năm.[104] Malcolm McDowell xuất hiện trong cảnh người thật đóng trong vai trò người kể chuyện của tập "Pip" thuộc mùa bốn.[105]

Jennifer Aniston,[106] Richard Belzer,[107]Natasha Henstridge,[101] Norman Lear,[108]Peter Serafinowicz[109] từng đóng vai trò lồng tiếng cho các nhân vật không phải họ. Trong những mùa đầu tiên của South Park, một số ngôi sao hạng A ngỏ lời về việc làm khách mời trong chương trình. Parker và Stone trêu đùa lại những lời đề nghị này bằng cách mời họ đóng các vai rất nhỏ hoặc không có lời thoại, tuy nhiên đa phần những người đó vẫn chấp nhận; George Clooney cung cấp tiếng sủa cho chú chó của Stan trong tập "Big Gay Al's Big Gay Boat Ride" của mùa một (1997),[110] Leno giả tiếng chú mèo của Cartman trong tập "Cartman's Mom Is a Dirty Slut" của mùa một,[110] còn Henry Winkler thể hiện những tiếng gầm gừ của một con quái vật ăn thịt trẻ con trong tập "City on the Edge of Forever" của mùa hai (1998).[111] Jerry Seinfeld đề nghị góp giọng cho tập phim "Starvin' Marvin" nhân dịp lễ Tạ Ơn, tuy nhiên quyết định từ chối khi chỉ được mời đóng vai "Con gà tây số 2".[112]

Âm nhạc

Chef thường hát theo phong cách giống với Isaac Hayes, người lồng tiếng cho chính nhân vật này

Parker phát biểu rằng việc sử dụng âm nhạc theo nhiều cách khác nhau là vô cùng quan trọng đối với South Park.[113] Một số nhân vật thường chơi đàn hoặc hát các bài hát để ảnh hưởng lên hành vi của một nhóm người, hoặc đôi khi là để giáo dục, động viên hoặc dạy dỗ người khác. Chương trình cũng thường xuyên có những cảnh trong đó các nhân vật phản đối màn trình diễn của một số nhạc sĩ nổi tiếng.[113]

Nhà soạn nhạc của phim là Adam Berry sử dụng synthesizer để mô phỏng một dàn nhạc nhỏ, và thường giống với các bản nhạc nổi tiếng. Berry cũng sử dụng giai điệu của guitar và mandolin làm giai điệu chủ đạo cho những đoạn phim đầu tiên.[113][114] Sau khi Berry rời đi vào năm 2001, Jamie Dunlap và Scott Nickoley của Mad City Production Studios ở Los Angeles thực hiện phần nhạc cho chương trình trong bảy mùa phát sóng tiếp theo.[93] Kể từ năm 2008, Dunlap là nhà soạn nhạc duy nhất của chương trình.[115] Các đóng góp của Dunlap đối với chương trình là một trong số ít các đóng góp không được thực hiện tại các phòng sản xuất của chương trình. Dunlap sẽ đọc kịch bản, tạo nhạc nền bằng phần mềm âm thanh số và sau đó gửi tập tin âm thanh qua email tới South Park Studios, nơi tập tin được chỉnh sửa để phù hợp với tập phim đã được hoàn thiện.[93]

Ngoài việc hát nhằm giải thích điều gì đó để lũ trẻ hiểu, Chef cũng sẽ hát về những điều liên quan đến những gì đã diễn ra trong cốt truyện. Các bài hát này là những sáng tác do chính Parker nghĩ ra, và được Hayes thể hiện theo cùng một phong cách R&B gợi dục mà ông sử dụng trong suốt sự nghiệp âm nhạc của mình. Ban nhạc DVDA bao gồm Parker, Stone, và các thành viên trong ban sản xuất là Bruce Howell và D.A. Young sẽ thể hiện phần nhạc cho các sáng tác này. Ban nhạc được ghi tên là "Chef's Band" trong phần credits.[51]

Rick James, Elton John, Meat Loaf, Joe Strummer, Ozzy Osbourne, Primus, Rancid, và Ween là những nghệ sĩ khách mời đã biễu diễn trong tập "Chef Aid" của mùa hai (1998). Korn lần đầu thể hiện bài hát "Falling Away from Me" khi tham gia vào tập "Korn's Groovy Pirate Ghost Mystery" của mùa ba (1999).[103]

Nhạc chủ đề

Nhạc chủ đề của phim được thể hiện bởi ban nhạc Primus. Phần lời lần lượt được thể hiện bởi ca sĩ chính của nhóm là Les Claypool, cùng bốn nhân vật chính trong phần mở đầu chương trình. Đoạn lời hát méo mó của Kenny cứ vài mùa lại được thay đổi. Lời hát của Kenny về bản chất thường mang tính đồi trụy, chẳng hạn như trong mùa đầu tiên, "I like girls with big fat titties, I like girls with deep vaginas."[116]

Nhạc kết thúc mỗi tập phim, phiên bản không lời và có nhịp độ chậm hơn so với đoạn nhạc mở đầu.

Đoạn nhạc mở đầu của tập phim thử nghiệm không được trình chiếu có tiết tấu chậm hơn và dài 40 giây và bị coi là quá dài. Vì vậy nên Parker và Stone đã làm đoạn nhạc chạy nhanh hơn cho đoạn giới thiệu đầu phim, đồng thời nhờ ca sĩ chính của ban nhạc Claypool thu âm lại giọng hát của anh ta. Phiên bản không lời của bản gốc thường được phát ở cuối chương trình.[117]

Bài hát mở đầu được phát trong bốn mùa đầu tiên (và đoạn end credits của tất cả các mùa) với giai điệu folk rock được đệm bằng tiếng guitar bass, trumpet và trống. Phách nhanh ở đoạn mở đầu chương trình và vừa phải ở đoạn kết thúc chương trình. Bài hát viết ở điệu thứ (minor key) và sử dụng quãng tritone hay quãng 5 giảm để tạo ra sự nghịch về giai điệu và nắm bắt đúng bản chất siêu thực của chương trình. Vào mùa 4 và 5, đoạn mở đầu được hòa âm theo phong cách electro funk với các yếu tố pop. Các mùa 6-9 sử dụng giai điệu bluegrass được đệm bằng đàn banjo và được đặt trong điệu trưởng (major key). Trong các mùa phát sóng sau đó, bản nhạc được phối với giai điệu electro rock với ảnh hưởng của dòng nhạc breakbeat, được tạo ra từ tiếng guitar điện và được hỗ trợ bằng tiếng trống điện tử.[93]

Bài hát mở đầu đã được remix ba lần trong suốt quá trình của series phim, trong đó có bản remix của Paul Robb.[118] Vào năm 2006, bài hát chủ đề được remix với bài hát "Whamola" của Colonel Les Claypool's Fearless Flying Frog Brigade trong album Purple Onion.[119]

Tài liệu tham khảo

WikiPedia: South_Park http://www.news.com.au/heraldsun/story/0,21985,206... http://www.smh.com.au/articles/2002/12/27/10405111... http://www.theage.com.au/news/tv--radio/loud-and-l... http://www.undercover.com.au/News-Story.aspx?id=77... http://www.bellmedia.ca/pr/press/every-episode-eve... http://ctvmedia.ca/comedy/releases/release.asp?id=... http://www.macleans.ca/culture/entertainment/artic... http://www.macleans.ca/culture/entertainment/artic... http://www.gazette.uwo.ca/article.cfm?section=Arts... http://animatedtv.about.com/cs/news/a/awards_2.htm